Mặt nước khá rộng, trong xanh. Chúng tôi đến nơi đây vào một buổi sáng. Mặt trời đã lên cao. Xung quanh ao, những chiếc ghế đá bên hàng cây có nhiều người ngồi. Ngồi vào một chiếc ghế, bên cạnh cụ già tóc đã bạc nhiều, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện.
Ông Tám Thời - tên cụ già, hỏi tôi: 'Anh ở xa mới đến hả?'. 'Dạ, có việc xuống Gò Công nên ghé lại đây thăm bởi đã nghe nhiều về ao này', chúng tôi trả lời ông.
Tuổi của ao này nhỏ hơn tuổi tôi. Ông nói. Thời tôi còn nhỏ, lúc đó miền Nam là thuộc địa của Pháp. Đất Gò Công còn là nơi đồng chua nước mặn, nhà cửa chưa có bao nhiêu. Pháp muốn xây dựng nhà, mở thêm đường sá để phát triển thị trấn nên huy động một lực lượng nhân công khá lớn, đào một ao vuông, chu vi khoảng 3.000 mét, sâu 5 mét, bờ lề rộng 5 mét, giáp đường Tổng Thứ (nay là đường Nguyễn Huệ) lấy đất phục vụ các công trình.
Công trình kéo dài trong nhiều năm. Những cơn mưa lớn dồn dập đổ xuống, nước tích tụ lại lâu ngày, nơi đây trở thành ao lớn.
Người Pháp mở dọc theo ao một con đường lớn, sau đó biến nơi đây thành một trường đua ngựa. Thực dân Pháp tổ chức đua ngựa, vui chơi để dân ta quên sự nghèo đói, hận thù, đấu tranh.
Một khán đài lớn được xây dựng để quan khách đến xem. Hàng năm, cứ đến những dịp lễ Tết, nhất là ngày 14/7 - ngày kỷ niệm người Pháp phá ngục Bastille năm 1789 sau này thành ngày quốc khánh Pháp, những cuộc đua ngựa vui chơi diễn ra quanh ao rất rầm rộ. Cứ thế, chúng thường xuyên tổ chức, rồi các hình thức cá cược diễn ra để người thua thường là dân đen nghèo khổ. Tên ao Trường Đua có từ đó.
Xung quanh ao đã được tôn tạo. Hàng cây mới trồng chưa đủ tỏa bóng mát. |
Một cụ già ngồi bên cạnh nghe câu chuyện ông Tám Thời kể buột miệng hỏi, 'Vậy anh có biết chuyện đua xe đạp không?'. Ông Tám ngẩn người ra, 'Có đua xe đạp hả anh Ba?' 'Có chứ. Hồi đó tôi cũng lớn rồi. Năm đó, Pháp cấp cho nhà Dây thép (bưu điện) 4 chiếc xe đạp dùng để đưa thư. Xe thì về rồi nhưng chưa ai biết đi cả. Một chuyên gia người Pháp được đưa từ Sài Gòn xuống để hướng dẫn sử dụng.
Các nhân viên được giao xe lóng ngóng, leo lên té xuống vất vả cả nửa tháng rồi cũng chạy tạm được. Rồi một cuộc đua xe đạp kỳ thú đã diễn ra vòng quanh bờ ao Trường Đua với 4 nhân viên Nhà Dây thép tham dự. Cuộc đua xe đạp thu hút rất đông người hiếu kỳ đến xem. Nhiều người đến từ rất sớm để chờ xem cuộc đua lần đầu tiên mới có.
Thời đó, xe còn đi bánh đặc. Một người phải bỏ cuộc vì bánh bị bung không gắn vào được. Hai người vì té ngã liên tục nên sợ cũng bỏ cuộc. Còn người cuối cùng ráng gò lưng đạp quanh quẹo về tới đích. Phần thưởng gồm gạo, vải và cái vinh dự 'Hạng nhất cuộc đua xe đạp đầu tiên ở Gò Công''.
Kể đến đây ông Ba dừng lại. Dường như ông đang hồi tưởng về một quá khứ xa xăm. Ông kể tiếp, 'Xe đạp có hai bánh bằng nhau như ta thấy hiện nay chính thức ra đời ở Pháp vào năm 1885. Khoảng 10 năm sau đó, vua Thành Thái đã sở hữu 1 chiếc. Hàng ngày sau mỗi buổi chầu, nhà vua thường lấy xe đạp dạo quanh hoàng thành'.
![]() |
Vua Thành Thái, người Việt Nam sở hữu chiếc xe đạp. (Ảnh tư liệu) |
Trời đã vào trưa, nhiều người rời ao về nhà. Bất chợt, chúng tôi nhìn xuống ao. Trên mặt nước nhiều rác nổi lềnh bềnh.
Ông Tám nói, ngày xưa, cứ vào khoảng tháng 10 âm lịch, người người lũ lượt gánh nước mưa chứa từ ao Trường Đua về nhà sử dụng. Ao sâu nên hầu như không bao giờ cạn nước. Thỉnh thoảng làng cho bơm vét sạch.
Những lúc như vậy thường gặp cá lưu niên, có con năm, bảy kg là thường...
Trên mặt ao, nhiều rác nổi lềnh bềnh. |
Đã hơn 80 năm hiện diện tại vùng đất Gò Công, ao Trường Đua đã để lại biết bao kỷ niệm. Chỉ mong sao, nước ao luôn trong xanh, xung quanh ao luôn đầy ắp bóng mát và sẽ là nơi để người Gò Công có dịp ghé chơi, sẻ chia những vui buồn năm tháng.
Bắt đầu từ việc bất cứ món đồ nào rơi xuống giếng sẽ bị hóa đá sau một thời gian, đã dấy lên vô số những truyền thuyết bí ẩn ra đời.
" alt=""/>Thăm ao Trường Đua ở Tiền GiangChồng cháu dâu tôi đi xuất khẩu lao động đã mấy năm. Cháu ở nhà nuôi hai con trai.
Từ nhà tôi ra đường quốc lộ khá xa. Hôm đó, 1 giờ sáng, tôi phải lên xe vào thành phố khám bệnh. Nhà xe gọi liên tục, tôi bảo anh chở ra giúp. Anh nói: 'Anh mệt rồi, em gọi con dậy chở đi nha'. Vậy mà, tôi lên xe ngồi chưa ấm chỗ đã nhận được điện thoại của cháu dâu, giọng hoảng hốt: 'Cô ơi! dượng gọi cho cháu bảo, cho dượng sang ngủ cùng với, cô đi thành phố rồi. Cháu sợ quá cô ơi'. Tôi xin xuống xe và gọi chồng ra đón về.
Một cuộc nói chuyện thẳng thật giữa anh và tôi đã diễn ra. Anh thú nhận việc gọi cho cháu dâu là để thỏa mãn dục vọng. Anh cũng thú nhận, những lần đi bắt cá, mua trà, qua nhà hàng xóm vào ban đêm... thật ra là ra ngoài để 'ăn bánh trả tiền'.
Chồng tôi đã xin lỗi cháu dâu và mong tôi tha thứ. Thế nhưng, tôi không còn tin tưởng anh nữa. Bây giờ, những lần ngồi bên anh, tôi lại ghê tởm, khinh bỉ...
Chuyện xảy ra đã hơn hai năm, nhưng tôi không thể tha thứ cho chồng. Liệu ly hôn có giúp tôi thoải mái hơn không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Chị dâu đã đưa ra điều kiện trao đổi khá hấp dẫn để vợ chồng tôi coi như không nghe, không biết về vụ việc này.
" alt=""/>Tâm sự giữa đêm vợ bắt xe đi khám bệnh, chồng ở nhà xin cháu dâu cho ngủ cùngCông chúa Alice được sinh ra ở lâu đài Windsor (Anh) vào ngày 25/2/1885. Bà là con của hoàng tử Louis xứ Battenberg và công chúa Victoria xứ Hesse. Bà là cháu của Nữ hoàng Victoria - người cũng có mặt lúc bà được sinh ra.
Công chúa Alice trải qua thời thơ ấu không mấy yên bình ở nhiều nơi: Darmstadt, Jugenheim, London và Malta.
Lúc còn nhỏ, bà bị chẩn đoán điếc bẩm sinh sau khi mẹ bà phát hiện con gái phát triển ngôn ngữ rất chậm.
Được dạy bằng cách đọc chuyển động của môi, bà vẫn nói được tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức. Là con gái cả trong nhà, bà cũng là phù dâu trong đám cưới của Công tước xứ York mà sau này là Vua George V.
Trong lễ đăng quang của Vua Edward VII vào năm 1902, bà gặp hoàng tử Andrew của Hy Lạp và Đan Mạch.
Tháng 10/1903, bà kết hôn với hoàng tử Andrew và trở thành công chúa Andrew của Hy Lạp và Đan Mạch.
Trong khi chồng bà tiếp tục sự nghiệp trong quân đội thì bà quan tâm nhiều tới các hoạt động từ thiện và thăm nom người thân.
Trong các cuộc chiến Balkan, bà trở thành y tá trong khi chồng bà vẫn phục vụ trong quân đội. Năm 1913, Vua George V thậm chí còn trao tặng cho bà huy hiệu Hội Chữ thập đỏ hoàng gia vì những đóng góp.
![]() |
Công chúa Alice quan tâm tới các hoạt động từ thiện. |
Công chúa Alice và hoàng tử Andrew có 5 người con, trong đó con trai út là hoàng tử Philip – sau đó được phong là Công tước xứ Edinburgh khi kết hôn với Nữ hoàng Elizabeth II.
Năm 1916, khi Pháp bắn phá Athens, bà và các con phải trốn dưới cung điện trước khi anh rể của bà là Vua Constantine I buộc phải thoái vị. Gia đình hoàng gia Hy Lạp sau đó phải chạy trốn sang Thụy Sĩ.
Năm 1920, Vua Constantine khôi phục lại quyền lực. Tuy nhiên, một Ủy ban Cách mạng đã buộc nhà vua phải ra khỏi Hy Lạp sau cuộc chiến Greco-Thổ Nhĩ Kỳ.
Hoàng tử Andrew bị bắt và sau một cuộc đảo chính đẫm máu, ông bị trục xuất. Cả gia đình ông buộc phải chạy khỏi Hy Lạp trên chiếc tàu hải quân Anh.
Vợ chồng công chúa Alice sau đó sống trong một căn nhà bên ngoài thủ đô Paris – nơi mà chồng bà tập trung hơn vào các công việc từ thiện và tôn giáo.
Mùa đông năm 1928, bà tin rằng mình nhận được những thông điệp thiêng liêng từ Chúa và được ban tặng năng lực chữa lành. Không lâu sau, bà bị suy nhược thần kinh vào năm 1930. Các chuyên gia y tá đồng ý với kết luận bà bị tâm thần phân biệt hoang tưởng.
Sau khi được chẩn đoán ở Berlin, bà được đưa tới phòng điều trị của bác sĩ Ludwig Binswanger ở Thụy Sĩ.
Nhà phân tâm học huyền thoại - Tiến sĩ Sigmund Freud lúc đó cho rằng ảo tưởng của bà có nguyên nhân là do sự thất vọng về tình dục.
Trong thời gian bà điều trị, các con gái bà đều kết hôn với các hoàng tử Đức.
![]() |
Công chúa Alice từng được chẩn đoán bị tâm thần phân biệt hoang tưởng. |
Sau khi điều trị ở Thụy Sĩ, công chúa Alice lại tiếp tục được đưa tới Italy điều trị trong một thời gian ngắn. Bà gần như cắt đứt mọi liên lạc với gia đình và dần trở nên xa cách với chồng.
Năm 1937, trong một vụ tai nạn hàng không, con gái bà – công chúa Cecilie qua đời, bà mới quay về tham dự tang lễ. Đến năm 1938, bà lại tới Hy Lạp để làm việc và giúp đỡ người nghèo, sống khiêm tốn trong một căn hộ nhỏ ở Athens.
Thế chiến thứ 2 bùng nổ, bà bắt đầu làm việc cho Hội Chữ thập đỏ, tổ chức việc nấu súp và đến Thụy Điển với lý do thăm gia đình để thu thập các vật tư y tế.
Athens được giải phóng vào tháng 10/1944 - thời điểm mà bà đã hết bánh mỳ, bơ và đã không được ăn thịt trong nhiều tháng, sống trong điều kiện rất tồi tàn.
Hi vọng được đoàn tụ cùng chồng, nhưng sau đó bà biết ông đã qua đời ở Monaco vào tháng 12/1944.
Năm 1947, bà trở về Anh để dự đám cưới con trai Philip với người thừa kế ngai vàng - công chúa Elizabeth.
Năm 1951, bà trở thành mẹ chồng của Nữ hoàng Elizabeth II sau khi Vua George VI qua đời. Trong lễ đăng quang, bà mặc trang phục của một nữ tu giống như khi tham dự lễ cưới của con trai.
Năm 1967, khi cuộc đảo chính diễn ra, bà đã rời khỏi Hy Lạp và chuyển đến sống ở Cung điện Buckingham cùng con trai Philip và con dâu - Nữ hoàng Elizabeth II.
![]() |
Công chúa Alice và con trai - hoàng tử Philip. |
Chỉ lấy một phòng trong cung điện, bà vẫn giữ lối sống giản dị, ăn mặc khiêm tốn, tuy nhiên bà có thói quen hút thuốc trong thời gian dài.
Trong thời gian ở Buckingham, bà đã có quãng thời gian tuyệt đẹp với con trai trong những khu vườn của cung điện.
Tháng 12/1969, bà qua đời tại đây, không để lại bất cứ tài sản gì vì bà đã cho đi tất cả.
Ban đầu, thi hài bà được chôn ở lâu đài Windsor, nhưng đến năm 1988, bà được chuyển tới Tu viện Thánh Mary Magdalene trên núi Olives (Israel) theo ý nguyện.
Ở tuổi 21, Padmanabh Singh - vị 'vua' trẻ nhất của thành phố Jaipur, Ấn Độ - sở hữu khối tài sản 2,8 tỷ USD.
" alt=""/>Cuộc đời khác thường của mẹ chồng Nữ hoàng Elizabeth II